Tái-ngộ
Đường lên lao-xá quanh-co, Ta về thênh-thang xứ tự-do. Đây là màu xanh và sắc biếc, Hái nụ cười muôn ngàn chiếc Ta âm-thầm kết một bó hoa. Rồi một chiều tà, Nhụy vàng bay đi muôn ngả ... Bữa nay ta siết tay nhau cười hể
hả. Gặp anh tôi chỉ nói có một lời: “Bên kia sông tôi không thấy một
người…”
Home Muc luc
|
| Làn sóng tản-cư
Sau tôi là rừng núi, “Bó buộc” thường kêu đêm, Tiếng súng thường vang dội Trong lúc trời nhá-nhem.
Ai chiếm miền duyên-hải, Bên ni là hậu-phương, Mà có đường ranh giới Cắt đôi miền quê-hương.
Từ ngày tôi lớn lên, Năm, bảy, chín, mười niên, Tôi chưa từng trở lại, Làm sao mà biết tên.
Phương chi Ít người đi. Ai bắt tôi xa bên ấy ? Ai cấm tôi ở bên ni ?
Có làn sóng tản-cư Đưa tôi về chân núi, Có mấy cành lau khô Nằm chờ bên giòng suối.
Có một con đường Cắt đôi miền quê-hương. Có một bức tường Cắt đôi niềm đau thương.
Xem trang sau
|
|
|