Cách
biệt Muôn
thuở quen nhau, cách một ngày.
Ra
đi không hẹn, ở không hay.
Mối
sầu theo mãi càng thêm nặng.
Giọt
lệ rơi hoài chẳng bớt cay.
Đêm
tới phòng tiêu, khuây lại nhớ.
Ngày
về viên trúc, tỉnh rồi say.
Bồng-lai
qua đó đường không tiện.
Ngồi
lại Trần-gian bấm đốt tay.
Home Muc
luc |
| Xuân hoài
Về tựa Trường-giang, chốc bảy năm, Mười phương lạnh lẽo, xót thân
tằm. Mây chiều trước ngõ còn in bóng, Nắng sớm bên thềm đã mất tăm. Ngày lụn từng cơn, nghe khắc vợi, Đêm dài vô-hạn, nhớ trăng rằm. Canh khuya tỉnh giấc người trong
mộng, Còn mãi giang-hồ chửa viếng thăm.
Xem trang sau |
|
|