Chim
Quốc
Khắc-khoải
sầu đưa giọng lửng-lơ,
Ấy
hồn Thục-đế thác bao giờ.
Tam-Nguyên
Yên-Đổ
Thời
xưa ở tại Hoa-tây,
Có
vua Thục-đế ngày ngày rong chơi.
Bỏ
bê việc nước cho người,
Tiếng
than từ bốn phương trời nổi lên.
Trong
triều có gả Miết-Linh,
Được
vua yêu dấu hơn tình cha con.
Vua
nghe Miết có vợ hiền,
Là
trang quốc-sắc ở miền nhân-gian.
Vua
đòi Miết phải đưa sang,
Hậu-cung
từ đấy rộn-ràng xuân tiêu.
Trời
lên còn vẳng tiếng thiều,
Ba
ngàn cung-nữ, vua chiều một thân.
Buổi
triều ngày một thưa dần,
Vua
ham lệ-sắc, bỏ phần việc chung.
Thành-tây
trống dậy đùng đùng,
Cung
vàng, điện ngọc mịt-mùng khói bay.
Cữu-trùng
thành-quyết từ đây,
Thục-vương
trút sạch một ngày như không.
Miết
bèn đeo ấn nguyên-nhung,
Một
tay dập tắt mấy vùng lửa binh.
Lên
đường Miết lại Tây-kinh,
Quan-quân
hộ-giá linh-đình trước sau.
Thục-vương
nét mặt rầu-rầu,
Một
mình một ngựa qua cầu thẳng rong.
Đường
lên trích-địa cong cong,
Chim
kêu, vượn hú, người không thấy người.
Thương
nhà, nhớ nước không nguôi,
Thục-vương
một sớm bên trời hoá chim,
Quốc
về kêu gọi suốt đêm.
Muc luc Xem trang sau Home
|
|
|