Chim
quạ khoang
Tục
truyền tháng bảy mưa ngâu,
Con
trời lấy đứa chăn trâu cũng buồn.
Đây là
chuyện me tôi kể lại,
Những
chiều đông, ngồi nhóm lửa săng.
Ngày
xưa ở đôi bến sông Ngân,
Có
tiếng thoi đưa đều răng-rắc.
Nàng
Chức-nữ con vua Thượng-Đế,
Dừng
tay tiên ngắm gã Ngưu-lang,
Trên
bãi xanh trâu lướt nhịp-nhàng,
Vài
tiếng sáo bên trời vắt-vẻo.
Rồi từ
đấy lòng nàng khô héo:
Nàng
tương-tư, nàng nhớ, nàng mong.
Vua
Ngọc-hoàng biết thế không xong,
Cũng
sớm liệu cho nàng gá nghĩa.
Một
buổi tối mây về gác tía,
Chàng
Ngưu-Lang, Chức-Nữ kết duyên.
Nhưng
từ đây lại bặt tiếng huyền,
Ngưu-Lang
cũng theo đòi Chức-Nữ.
Xua
ánh-nguyệt hai người khép cửa,
Để
tháng ngày trôi nổi ngoài song.
Trên xa
quay, nhện dệt tơ lòng,
Trâu
dưới bãi, đi về lêu-lổng.
Đấng
cửu-trùng đòi phen gắt-gỏng,
Khiến
hai người phải tạm ly thân.
Nhưng
mỗi năm lại gặp một lần,
Xong đôi
lứa quay về chốn cũ.
*****
Tiết
tháng bảy quạ đen rời tổ,
Lên
sông Ngân bắc chiếc cầu Ô.
Giử
lời thề, Chức-nữ thướt-tha,
Ra
Ngân-Hán, bên cầu giáp mặt.
Lời
chưa dứt, đôi bên tạm biệt,
Trở về
cung, Chức-nữ bâng-khuâng.
Còn ba
canh, giọt lệ khôn ngăn,
Ngưu
lang cũng sụt-sùi to nhỏ.
Hai dòng
máu rơi về quá-khứ,
Khắp
nhân-gian đều có mưa ngâu.
Đôi
uyên-ương từ thuở xa nhau,
Kẻ
giang tả ngồi quay chỉ thắm.
Chàng
mục-tử bên đồng đứng ngắm,
Vừng
trăng khuya, khuy-khuyết từng cơn.
Đoàn
chim ô từ độ tắm Ngân giang,
Đêm
thất-tịch, vội rời tiên cảnh.
Trên cổ
thấy hiện dần khoang trắng.
Chim bay
về đậu khắp đê-con,
Quạ
khoang về, trời đã sang xuân.
Home Muc luc Xem trang sau
|
|
|