Chim
Đa-Đa
Thương
nhà mỏi miệng cái gia-gia
Bà
Huyện Thanh-Quan
Thời
xưa có một gã tiều-phu,
Ở
trên miền Đồng-xanh, Đồng-nghệ.
Vợ
cưu-mang lâu ngày mới đẻ,
Được
một con tên gọi Đa Đa.
Con
ra đời mẹ phải lánh xa,
Cỡi
hoàng-hạc về nơi tiên-cảnh.
Hai
cha con buồn vì hiu-quạnh,
Mới
rủ nhau về chốn Trường-an.
Một
chiều xuân cha trở lại ngàn,
Dưới
trướng bỗng thêm người vợ trẻ.
Sống
bên dì, Đa càng nhớ mẹ,
Vì
ngày vui thấm-thoắt đã qua.
Dì
là người hiểm-hóc, chua-ngoa.
Thường
lấy cát trộn vào cơm tấm.
Rồi
lấy cớ gạo nguyên ê-ẩm,
Nàng
bắt Đa ăn tấm suốt năm.
Đa
mỗi ngày mỗi ốm như tăm,
Nàng
còn muốn tìm lời vu-cáo,
Cha
bực-mình lấy rìu bổ não,
Làm
cho Đa phải bị chết tươi.
Kể
từ đây Đa hóa chim trời,
Đi
tìm mẹ, Đa kêu thánh-thót.
Chim
thường đậu trên cành chót-vót,
Tưởng
cha về, chim gọi thiết-tha:
“ Cơm
cát mà sát Đa Đa”
****************************
Đồng
xanh, Đồng nghệ : hai cái thung-lũng rất độc trên dãy
Tràng-sơn (Quảng nam)
Home Muc
luc Xem trang sau
|
|
|