Phục-hưng
Nghe nói
Trường-An đã đổi thay: |
Người vui,
cảnh lạ, tiệc hoa đầy,
Ba ngàn hùm
lạy, nương theo gió,
Năm chín
rồng bay, lộn với mây.
Đất Thuấn,
qui trình thêm phượng múa,
Trời
Nghiêu, hạc giỡn lại lân vầy.
Ngàn năm
công-đức, dân ca ngợi,
Muôn thưở
cơ-đồ lại vững xây. |
Home
| Tản-cư Chiến tranh. Cống đã phá, Ba khúc cau khô làm cầu giả, Cụ già lụm-khụm bò qua khe Bị ngã lăn ra trên bờ đá.
"Rằng tôi quê ở miền Tây bắc, Lánh nạn về đây đã hết năm. Từ buổi làng tôi nghe gót giặc, Nhà cửa tan tành, con mất tăm.
Vợ thấy đầu hôm, không buổi sáng, Mẹ ngã bên đường trong khói đạn. Nay chỉ còn tôi sống lẻ-loi. Nhớ cảnh quê-hương tôi muốn về.
Tới đây bụng đói, chân tay mỏi, Hoa mắt làm tôi mới sẩy chân, Tôi biết người tôi không qua khỏi, Chỉ xin mảnh chiếu để từ-trần".
Trên đường Tiên-phước khi trở
lại, Tôi thấy bên cầu nấm mả hoang. Hỏi khách qua đường, có kẻ nói Mộ ông già chết
dưới cống làng.
Mục lục Xem trang sau |
|
|