Vu-giang ký
Gặp em ở bến đò ngang, Bến đò tuy hẹp, nhưng đàng còn xa. Theo em cho đến cửa nhà, Biết thôi, lại cứ đường xa anh
về. Anh đi qua khắp sơn-khê, Mấy phen hội-ngộ đã tê-tái lòng Bữa nay gặp gở bên sông, Tiến lên thì sợ, ngồi mong thì
buồn. Theo em cho hết cửa Truông, Cho qua khúc thác, cho luôn chặng
đường. Ngày mai về bến sông Tương, Anh ngồi anh đợi, anh thương nhớ
hoài. Em còn ở chốn trần ai, Đường em khấp-khểnh chông gai còn
nhiều. Mỗi khi chiều lại nhớ chiều, Nhớ ai không biết,
biết nhiều ái-ân.
Home Mục lục
|
| Đèo-Le đưa
khách
Nàng
từ tôi
Dưới
chân đồi,
Tôi
đứng lại
Nhìn
cửa ải,
Bóng
nàng còn
In
trên non.
Ngày
mai đây
Sương
phủ đầy
Dốc
Giảm-thọ,
Nàng
qua đó
Không
thấy trời
Có
như tôi ?
Tôi
nhớ nàng
Trên
Vu-giang,
Khi
trời ngã,
Nàng
lơi lả
Buông
mái chèo
Nước
trong veo.
Tôi
nhớ nàng
Bên
Vu-giang,
Khi
bóng xế,
Nàng
e-lệ
Dạo
bùng dâu
Xanh
một màu.
Tôi
nhớ nàng
Đi
lang-thang,
Rồi
hơi lạnh
Từ
Chinh-lãnh
Bay
trở về
Khắp
sơn-khê.
Rồi
mưa chiều,
Rồi
gió bể,
Làm
sao kể
Hết
tình yêu.
|
|
|