Gặp em ở dưới góc trời xanh,
Em đứng nhìn anh lưu-luyến tình.
Anh nhớ tiền-duyên nên vấn vít,
Xa em mỗi phút cũng không đành.
Từ đấy ngày đêm anh vẫn qua,
Nhà em vắng-vẻ, đượm sầu pha.
Mãi trông cửa kín, tường cao cấm,
Chờ lúc đêm tan, bóng nguyệt tà.
Ra về giũ áo giọt sương rơi,
Tợ đứa con chiên mến Chúa Trời.
Qua chốn mộ tàn tìm dấu củ,
Dặm đường trở lại, dạ đầy
vơi.
Nhớ bóng xa xăm trong tấc gang,
Anh đi, ngừng lại. Phút mơ màng.
Thấy em tựa cửa đương theo dỏi,
Người khách phiêu-linh, bước
lỡ-làng.
Tưởng-tượng chưa tan ngọn gió mai,
Rung mành ảo-mộng lá lay rơi,
Lìa cây vàng úa
gieo đường vắng,
Phút chốc lòng anh cũng rã-rời.
Đến nay chán-nản hết trông mong,
Ôm-ấp tình xưa trong khối lòng.
Anh đã gieo thân vào gió bụi,
Tuyệt vời mây nước, kiếp
mênh-mông.
Home Mục lục