Đồng vọng
Gió hui-hui thổi luôn không ngớt,
Ánh trăng mờ chênh-chếch dọi vào
song.
Có ai than bên trời thưa-thớt,
Để giọng buồn len toả giữa đồi
thông.
Vì thuở xưa vua Hời thất trận,
Từ Hoành-sơn lần lượt kéo vào
nam.
Có bao kẻ tháng ngày lận-đận,
Đợi chiều về ngồi gảy khúc
Giang-Nam.
Từ đấy, ngày đêm trong xóm mạc,
Muôn lời ca véo vót điệu buồn
thương
Khắp non sông nổi lên bàn-bạc,
Rồi lựa chiều bay tỏa khắp muôn
phương.
Từ đấy trong cung đền đổ nát,
Mỗi chiều về bao thiếu-phụ ngồi
than.
Như thuở xưa bên lầu Hoàng-hạc,
Có bao người ngồi khóc lúc canh tan.
Cho nên khi nghe điều ta-oán,
Theo gió chiều lưỡng-vưỡng giữa
đồi thông.
Ta cảm thấy ta buồn vô hạn,
Nỗi chia-ly trĩu nặng ở bên lòng.
Vì tâm hồn ta đương thổn-thức
Niềm tư-hương mến Chúa của người
Chiêm.
Và trong mạch ta đương rạo-rực
Giọt máu Hời pha lộn vẫn chưa im.