Chim
Dạo-Đàng (1)
Thời xưa
ở tại chân mây,
Có người
thôn-nữ ngày ngày chăn trâu.
Chồng thì
vô rẩy hái dâu,
Lên non đốn
củi, vào sâu tìm trầm.
Một ngày
nhân buổi trời dâm,
Nàng ngồi
trước cửa thì-thầm với con.
Tay mang
chiếc cỏ trong bồn,
Nàng còn
thơ-thẩn để hồn tiêu-dao.
Liêu-sinh
còn ở hướng nào ?
Chiều nay
ắt phải từ cao xuống dần.
Nàng nhìn
quanh-quất ngoài sân,
Mấy con
chèo-bẻo lúc gần lúc xa,
Bay lên đậu
giữa nóc nhà,
Lại kêu
chí choé như là có tin.
Rồi con
chim khách băng miền,
Cũng về
bay lượn ngoài hiên mấy vòng.
Trăng chiều
đã dậy phương đông,
Trời tây
bóng mát còn không nửa sào.
Nàng còn
mãi-miết trông sao,
Bổng đâu
có tiếng “ối chao” vang lừng.
Cọp vồ
nàng ở sau lưng,
Na đi
thoăn-thoắt vô rừng như bay.
Nàng đà
hóa kiếp từ đây,
Chiều hôm
lại xuống chân mây dạo đàng.
Tục rằng
nàng phải bay sang,
Đèo cao
hút gió độ chàng Liêu-Sinh.
*********************** (1)
Chim dạo-đàng : một loài chim thường hay xuất-hiện trên
các nẻo đường rừng vào lúc chạng-vạng và thường
đậu cách người độ một thước tây,.
Home Muc
luc Xem trang sau |
|
|