Chim
giữ vịt
Đây là
chuyện me tôi kể lại,
Những
chiều hè, hây hẩy gió lên.
Thời xưa
ở bên nước Trung-hoa,
Có kẻ dấy
binh đi phạt Trụ.
Ngươi
Võ-vương, cha vừa quá cố,
Cũng lên
đường lãnh ấn tiên-phong.
Vừa
xuất-sư, đeo áng binh-nhung,
Vương bỗng
thấy hai người kéo áo.
Vương
ngoảnh lại : con vua Cô-Trúc,
Gã Thúc-Tề
với gã Bá-Di,
Hai
trung-thần khuyên chúa dừng tay
Cho khỏi
chữ bất-trung, bất hiếu.
Vương
không nghe, Di Tề bèn níu
Và tri-hô
giữa đám ba quân.
Lũ
nịnh-thần phải tới khuyên-ngăn,
Di Tề mới
lui về chốn củ.
Kể từ
đấy thương về quá-khứ,
Nhà Châu
lên mở hội rồng mây.
Hai
trung-thần về với cỏ cây,
Giữa núi
Thú-dương, trời một góc.
Di Tề
quyết không ăn hạt thóc
Và chẳng
màng bổng-lộc cao xa.
Khi đói
thì tạm hái rau vy,
Lúc khát
uống đôi giòng nước hố.
Có kẻ nói
“ còn ăn hoa cỏ,
Còn
đỉnh-chung của một nhà Châu”.
Di Tề bèn
tuyệt-cốc cho mau,
Rồi một
sớm bên rừng tắt thở.
Hai người
hoá đôi chim “giữ-vịt”
Mỗi chiều
về kêu hót cành đa,
Tiếng nghe
đều “ Bất thực cốc Châu gia”
*************************************
Chim
giữ vịt : một loại chim nhỏ ở tại Quảng-nam thường
kêu năm tiếng: bất thực cốc Châu gia”
Muc
luc Home Xem trang sau
|
|
|