Chim
Hít-Cô
Tiếng
hít-cô báo mùa lúa chín,
Chiều đã
về, gió cuốn sương sa.
Mai bảo
Chi “ em chớ thiết-tha,
Để anh
xuống tìm bông lúa chín”.
Từ cha
chết, mẹ về làng Mẹt,
Đi lấy
chồng, Mai ở với cô.
Mẹ đi
rồi, hai đứa xo-ro,
Cha khuất
bóng, con đành thương khó.
Hết chăn
trâu, tối về cám chó,
Cô vẫn
còn tiếng nhặt, tiếng khoan.
Ngày có
làm cô thí miếng ăn,
Hai đứa
phải nhai lần khoai vấu.
Những ngày
bịnh, cô liền nói xấu:
“Lũ chúng
mày nhác-nhớm hư thân”
Mai và Chi
đói rụng tay chân,
Nên phải
lết ra đồng mót lúa.
Tới nửa
đêm, Mai ngồi nấu cháo,
Chi đói
nằm sóng soải đống rơm.
Khi nghe mùi
lúa chét đã thơm,
Cô chạy
xuống bưng nồi lên cất.
Chi đói
quá bước theo nằng-nặc :
“Con xin
cô, con hít một hơi”
Cô không
cho... hai đứa vẫn ngồi,
Chờ thần
chết đi về gỏ cửa.
Rồi từ
đấy mỗi lần có gió,
Hóa chim
trời hai đứa nỉ-non:
“Hít cô
mà, cô hít cho con”.
Home Muc
luc Xem trang sau |
|
|