Chim
Bịp-Bịp*
Thời xưa ở
quận Trường-sa,
Có người
trinh-nữ tên là Diệu-Liên.
Vì cha cản
trở nhân-duyên,
Một hôm nàng
đến cửa thiền nghỉ chân.
Ba năm lạc-đạo
yên bần,
Nàng đà rũ
hết nợ trần từ xưa.
Nâu sồng
quen với muối dưa,
Lời kinh, câu
kệ sớm trưa vui lòng.
Thiên-đình
là chốn thong-dong,
Đường lên
nàng những chờ mong tháng ngày.
Quan-Âm nhân
lúc vui vầy,
Lại cho tin
xuống báo ngay nàng về.
Từ đây trải
khắp sơn-khê,
Tay tiên dừng
bước thoảng đề hạt châu.
Một ngày vào
giữa núi sâu,
Khe kêu
róc-rách, dưới lau có mồ.
Bên đường
thấy chiếc thảo-lô,
Nàng vào gọi
cửa, xin nhờ một đêm.
Có người ra
đứng trước thềm,
Thuộc loài
“ba bị”, vóc xem khác thường.
Thấy nàng mụ
cũng xót thương,
Chỉ lo dưới
trướng có phường sát-nhân.
Buồng riêng
có chiếc tủ sâng,
Nhốt nàng mụ
vẫn đứng gần bức song.
“Con ta là
kẹ chính-tông,
Chiều nay nó
phải đi rong kiếm mồi”
“Vào đây
tạm trú một hồi,
Rạng ngày ta
sẽ liệu bài giải-phân”
Nghe lời mụ
nói ân-cần,
Vào trong nàng
đã thiếp dần từ lâu.
Phía ngoài
trời đã về thâu,
Mấy cành
lệ-liễu rầu rầu giọt sương.
Kẹ về sóng
soải bên giường,
Những toan
bắt mẹ dẫn nàng ra xơi.
Mụ thì nói
nói, cười cười,
“Diệu-Liên
đâu phải là người thường nhân.
Nàng là một
vị nữ thần,
Hại người
Phật sẽ có lần hại ta”.
Từ trong nàng
đã bước ra,
Nghe lời mụ
nói, nàng đà vững tâm.
Mặt nàng
sáng tợ trăng rằm,
Hào-quang tỏa
chiếc áo thâm đậm màu.
Má nàng đỏ
tợ pha son,
Thấy nàng Kẹ
lại nỉ-non bời bời.
“Con xin thề
với đất trời,
Muôn vàn
chẳng dám hại người nửa đâu.
Nếu bà quá
bước ra sau,
Thấy xương
vô tội một màu trắng tinh.
Lòng con đang
chịu cực-hình,
Qủi về
lảng-vảng bên mình suốt canh.
Mỗi khi gió
tạt lá mành,
Oan hồn về
gọi đêm thanh vắn dài.
Như bà có
tới Phật đài,
Dám xin
biện-bạch một hai cho tường.
Nay con muốn
lại Thiên-đường,
Lấy gì tặng
Phật, người thương độ cùng”.
Nàng rằng :
“Trời rộng muôn trùng,
Đi về cũng
một cõi lòng mà thôi”.
Nói xong nàng
lại ngắm đồi,
Mấy bông
dầu-trảu đương rơi trắng ngần.
Kẹ liền
chạy thẳng ra sân,
Một tay
oan-trái móc lần quả tim.
Bước vào Kẹ
đứng lim-dim,
Vật này tuy
mọn, nhưng xem tấc thành.
Ngày mai bà
lại thiên-đình,
Dám xin tặng
Phật, đinh-ninh mấy lời.
Đeo tim, quảy
níp thảnh-thơi,
Diệu-Liên từ
đấy bên trời thướt-tha.
Đoái trông
một dải sơn-hà,
Non xanh, nước
biếc, trăng ngàn xa xăm.
Đoái trông
nhật hệ chênh-chênh,
Đường xa
thấy chiếc hành-tinh lại buồn.
Một ngày lệ
một chảy tuôn,
Bổng đâu
nàng thấy chân trời mở tung.
Dưới chân
có chiếc đền rồng,
Cung vàng,
điện ngọc chập-chùng tứ-vi.
Tới nơi có
đứa nữ-tỳ,
Ra ngoài
thượng-uyển thầm-thì mấy câu:
“Cửa vào
lớp lớp rêu khâu,
Quan-Âm, chư
Phật đi chầu thiên-cung.
Dạy tôi ngồi
dưới gốc tùng,
Đón nàng lấy
chiếc tim hồng còn nguyên.
Nếu không
nàng phải băng miền,
Trở về
hạ-giới...” Phật liền chia tay.
Diệu-Liên từ
lúc đọa-đày,
Tái sinh, hóa
kiếp chim bay xuống trần.
Mỗi khi nhớ
đến tiền-thân,
Lại kêu bịp
bịp như gần thất thanh.
Đến nay chim
vẫn ngoan lành,
Khăn đen phủ
chiếc đầu xanh hãy còn.
Nâu sồng vẫn
giữ sắt-son,
Thề xưa đã
có trăng tròn chứng soi.
******************************
(*)
Chim bịp bịp: một loại chim đầu đen, mình nâu. Có nơi
gọi là chim bìm bịp.
Home Muc
luc Xem trang sau
|